Tuesday, December 7, 2010

BỤI ĐẠO

Người ta thường nói “bụi đời” là cách mà con người sống bất cần vào một hệ thống niềm tin nào ngoại trừ nguyên tắc mọi thứ theo ý muốn tự phát. Cái tính “bụi” giúp mọi người có thể liên tưởng đến cuộc hành trình vất vưởng không mục đích và vô cùng bất định. Với những con người như chúng ta thì,đã nhiều lần, “bụi đạo” là từ mô tả cuộc đời hành đạo của chúng ta vừa giữ tinh thần của một tập thể, theo đức tin đang dần lớn lên; trong khi đó vừa giữ cái “chất bụi”. Lý lẽ thế thì nhiều khi không làm mọi người hiểu ra được. Vậy thì hôm nay, câu chuyện sẽ phần nào mang “bụi” đến cho độc giả, nếu bài viết đủ sức làm điều đó.

Ba (03) giờ sáng, tài xế của chuyến “bụi” thức dậy để chuẩn bị cho hành trình sắp tới trong ngày mùng 1 tháng mười một năm Canh Dần. Bốn (04) giờ mười lăm phút (15), phái đoàn bốn người bắt đầu xuất phát từ CQ. Hành trình tiếp theo là cứ theo quốc lộ 50 mà về Gò Công. Đây là con đường “gây khiếp sợ” bởi kinh nghiệm của lần đi trước đây cách độ vài tuần thôi. Cái nổi e sợ nổi lên khi nhắc đến nó cho chuyến đi lần này. Chả là lần trước cũng trên con quốc lộ 50 có đoạn ngập nước cả 2 cây số. Nói ngập chưa đủ sợ, mà phải nói là ngập đến nữa bánh xe gắn máy thông thường và kéo dài tưởng chừng không kết thúc. Hôm đó, chiếc xe hơi chở phái đoàn đi hành đạo đã gần như trở thành một chiếc xuồng hiện đại nhất trên sông nội ô. Cứ ý như là đang sống ở Vience vậy!

Trở lại chuyến đi lần này, đạo tỷ Nhựt là hoa tiêu dẫn đường cho chúng tôi, nhưng không có lựa chọn nào khác ngoài cách trở lại con đường đầy đe dọa đó. Tuy vậy, vẫn có giải pháp phòng hờ là nếu thấy nó ngập quá mức chịu đựng, thì chuyển hướng quốc lộ 1A rồi...mò mẫm sau! Mọi người đồng tình như thế. Có lẽ sự đồng thuận nhanh chóng và quyết tâm như thế nên khi đến đoạn đường đầy ký ức đó, nước chỉ lấp xấp mới lên có một phần đường. Thiệt ra có thể do chúng tôi đi quá sớm nên nước chưa kịp lên để biến đường thành sông. Nếu đi trể hơn tí chắc sẽ có phim về chuyến vượt sông trong đô thị, vì lần này không đi bằng xe hơi và bằng xe gắn máy!

Như vậy, khó khăn thứ nhất đã vượt qua không lận đận cho lắm. Cả chuyến hành trình cả đi và về lần này cũng theo cái “duyên lành” này mà trôi chảy, hanh thông đến bất ngờ. Khi phái đoàn vừa đến phà Mỹ Lợi, thì phà cùng vừa mở của cho khách xuống phà. Chúng tôi chỉ mất có bốn mươi lăm (45) giây để ngừng xe trong bến đợi! Khi đến phà Vàm Giồng để sang Tân Thới, chúng tôi cũng mất một (01) phút hai mươi lăm (25) giây để xuống phà sang sông. Khi đi là thế, mà khi về cũng chẳng khác hơn. Phà Bình Ninh, thậm chí phà như đang đợi chúng tôi xuống rồi mới bắt đầu rời bến để sang sông! Tất cả như đã “dọn” sẳn chỉ đợi chúng tôi đến là “hành động” mà thôi... Chưa bao giờ, từ đầu năm đến nay chúng tôi lại có chuyến đi hanh thông đến mức như vầy. Chắc nhờ lời cầu nguyện đêm hôm trước khi cúng thời Tý!

Nếu chỉ có sự suôn sẻ như thế thì đâu còn bụi nhỉ? Ấy vậy mà vẫn bụi đầy mình theo đúng nghĩa đen của từ đó đấy! Tạm lấy mốc từ Vĩnh Nguyên Tự trở đi, chúng tôi di chuyển trong bụi. Đó, nhiêu đó đủ thấy chúng tôi “bụi trong hành đạo rồi”. Đường thì không biết bao nhiêu loại ổ nằm trên nó. Ổ gà có, ổ voi có mà ổ khủng long cũng không thiếu tí nào cả! Chúng xuất hiện khắp nơi trên mặt đường, trái có, phải có, giữ đường cũng có! Hết đoạn nuôi gà, voi và khủng long thời hiện đại, thì lại đến đoạn đường trãi đá nhỏ. Đến những đoạn ấy thì sương với bụi tuy hai mà một, bụi cùng sương thấy một nhưng chắc là hai! Nhất là khi trời đã hừng sáng thì cảnh “mê hồn” “huyền ảo” lung linh này sẽ rõ mồn một qua lớp bụi sương mờ mịt bất phân đôi! Hai bên là sương còn lất lây trên ruộng lúa. Trên đường thì bụi cũng mờ ảo vất vưởng khắp nơi. Tứ phía cứ như là cảnh tiên bồng mây khói...nếu nhìn từ xa. Còn vào trong đó được rồi mới biết là cảnh ảo không sai một mảy hào! Vì sao thế? Ở cảnh tiên, sống giữa mây phiêu bồng, sương phiêu lãng, gió phiêu du cũng không ngứa mũi, rát mắt, nặng mặt...vì bụi như thế này! Xong đoạn bụi trắng khu Gò Công, chúng tôi tiếp thêm bụi đỏ khu Tân Thới. Chỉ cần nhìn nhau chúng tôi đã thấy mình mặc áo khác rồi! Mấy chiếc xe cũng được nhuộm màu trần tục nhìn cũng lạ luôn! Mỗi chuyển động của thân thể như bước đi, vẫy tay cũng làm cho bụi, chính xác là bụi “tỏa” ra ngoài thân như “vầng sáng” mờ ảo rất huyền vi dưới ánh nắng mặt trời! Đó, bụi đạo là thế đó!

Đến được nơi cần đến, phủ bụi cho bớt bụi, phần còn lại là tâm tình đồng đạo lâu năm chưa gặp, ba con lâu ngày chưa thăm! Tiếp đến là tham dự buổi lễ chính: Lễ Kỷ Niệm Thường Niên và Ra Mắt Ban Cai Quản nhiệm kỳ 2010 – 2013. Buổi lễ diễn ra chưa trọn ba mươi (30) phút. Nhanh đến thế là cùng! Nội dung buổi lễ quá gọn, chỉ vỏn vẹn việc giới thiệu tiểu sự ngôi thánh tịnh Vĩnh Thanh Quan, đúc kết hành đạo năm qua và cuối cùng Ban Cai Quản nhiệm kỳ mới ra mắt nhân sanh bao gồm các đại diện thánh thất, thánh tịnh khu vực lân cận.

Thánh tịnh Vĩnh Thanh Quang đã trãi qua hơn 35 năm xây dựng và phát triển. Nghe nói nếu so với trước đây, ngôi thánh tịnh ngày nay đã thay đổi rất nhiều. Ngày xưa chỉ là đất nện làm nền ngôi Chánh Điện, thì nay đã lát gạch rất sáng. Ngôi thờ tự trong rất khang trang, sạch sẽ trên một diện tích vừa phải. Lần này về, có thêm một ao sen phía trước thánh tịnh nên cảnh ở đây cũng có thêm phần thánh thiện. Tuy vậy, đó cũng chỉ là hình thức đơn sơ, dị giản của cuộc đời. Cảnh vật đổi dời theo năm tháng. Chỉ thực lòng mong muốn cảm nhận được tâm đạo của đạo hữu tinh tấn theo tháng năm. Đó mới chính là diệu dụng của thánh thất hay tịnh trường. Đó mới chính là cảnh thật non bồng tại cõi trần ai...nhiều bụi!

Do kết thúc lễ sớm nên chúng tôi có thời gian nghỉ ngơi và trò chuyện đôi chút với quý đạo hữu. Không có nhiều chuyện về tâm đạo, hành đạo. Nhiều câu chuyện về cuộc sống, về xã hội được nối tiếp nhau giữa các bạn đạo chắc lâu rồi không gặp lại nhau! Phái đoàn ra về sớm hơn so với “tưởng tượng”! Thế cũng tốt vì chiều hôm đó là buổi học thánh giáo của liên vụ.

Mười một (11) giờ mười lăm (15) ra về. Lần này, quý huynh tỷ tại thánh tịnh chỉ một con đường khác ngắn hơn, dễ đi hơn và nhất là ít...bụi hơn rất nhiều. Thế là hai chiếc xe gắn máy ngập bụi hồng trần bắt đầu di chuyển trên lộ trình mới. Đúng là ít bụi hơn rất nhiều so với hồi đi. Nhưng vốn dĩ gọi là “trần” thì chổ nào cũng có “bụi” cả, dù ít hay nhiều. Dò đường đến cầu Chợ Gạo, mò được ra đến cổng chào vào thành phố Mỹ Tho, lần hồi đến quốc lộ 1A chúng tôi hoàn toàn nhận nét quen thuộc của nó và bắt đầu thẳng tiến hồi gia. Con đường này giúp phái đoàn tiết kiệm hơn một (01) giờ đồng hồ di chuyển. Nếu sáng sớm trên lộ trình đệ nhất bụi phái đoàn mất 4 tiếng để đến nơi, thì bây giờ chỉ mất gần 3 tiếng để về đến chổ. Tuyệt!

Tin chắc bây giờ quý độc giả đã hiểu cái gọi là “bụi đạo” rồi. Trên dặm trường bụi đạo đã và sẽ có nhiều tình cảm trong hành đạo. Nhiều bài học sẽ có được mà không bài giảng nào có thể viết ra được. Đúng là cái lý nhất tịnh nhất động tức đạo. Trong việc tu học thì thanh tịnh học tại lớp là “nhất tịnh” kết hợp với hiểu biết do liên giao hành đạo, tạm gọi là “nhất động”, sẽ lam cái đạo tâm lớn hơn thêm tí!

Xe dừng lại tại CQ, một đạo tỷ nói hôm nay đi hành đạo rất vui. Ngộ hén, trong khi thanh niên thấy bụi, quý đạo tỷ thấy vui. Khác nhau hén! Dẫu cũng vần “ui” nhưng khác hẳn nhau về chất. Một bên là thanh trắc với dấu nặng, “ụi”, mang nội dung nặng nề, vướng bận. Trong khi một bên là thanh bằng, âm ngang, “ui” nhẹ nhàng thoát ra đám bụi trần bám đầy trên thân, áo, mặt mũi, mắt tai!


Chúng tôi đã đi như thế vậy, về như thế vậy và kết thúc như thế vậy trong bụi và vui. Tâm đạo chỉ là thế, chắc vậy! Nó là vậy cho dù trãi qua những chuyện vui hay chưa vui. Vì một lẽ nữa là hãy còn nhiều dịp trong những ngày sắp tới.


Viết cho Tiền Giang, 06/12/2010

Thanh Long


Hình 1: Thánh tịnh Vĩnh Thanh Quang

Hình 2: Phái đoàn Cơ Quan đến tham dự lễ

Hình ảnh liên quan được đăng tải trên trang: http://lovncaodai.multiply.com/photos/album/35


No comments:

Post a Comment